Chương 1: Xuyên không ư? Rốt cuộc

là phúc hay là họa đây?

Tên: Diệp Băng Ngọc

Tuổi: 16 a

Đặc điểm nhận dạng: lười, lười nữa, lười mãi … lười truyền kiếp …

Nghề nghiệp: học sinh, ăn bám(?), lao công không công, chân sai vặt, …

Sở thích + Năng khiếu + Tính cách: Gì cũng có, gì cũng chiến được, hắc hắc…

Đáng lẽ ra mình phải được rinh vào viện bảo tàng rồi mới đúng, hơhơ…

Đúng vậy! Ta không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không đặc biệt thông minh, không tinh thông cầm kỳ thi họa, không võ công cái thế,

NHƯNG…

Bất kỳ cái gì ta đây xưng đệ tam không ai dám xưng đệ nhị, từ dung mạo, học vấn, thể thao đến … đánh lộn, gây sự, cãi nhau. Hắc hắc…

Ai cũng bảo: Sao ngươi cái gì cũng giỏi, nhưng không bao giờ là giỏi nhất?

Ta trả lời: Vì ta … lười a …

Mọi người: …

Túm lại: ta có chiều hướng tâm thần phân liệt…( Nói nhỏ nè: Đấy là lão cha ta một ngày nhà ta mất điện tối thui, vào đúng khoảnh khắc chớp lóe lên sáng chói cả nhà đã hùng hồn nói vậy, ta cãi lại, không ngờ lão cha chỉ thản nhiên phán: ” Ngươi không thấy sao? Thiên ý a, ngay cả ông trời cũng đồng tình với ta!” nói rồi cười hahahaha kết hợp với bối cảnh sấm rung chớp giật bên ngoài tạo nên hiệu ứng vô cùng thuyết phục, ngay cả ta cũng phải tin sái cổ vừa gật đầu lia lịa vừa cùng lão mẹ đội mưa rước lão cha vào bệnh viện ngay lập tức, đề phòng trường hợp sét đánh hỏng người lão cha lúc nào mà mẹ con ta không hề hay biết(_ _)”)

Tình trạng hiện tại: ta ngày ngày nằm ườn ở nhà chơi bời, bám dính cái máy tính, xa là nhớ, là mong, là thương…

Ai bảo đang nghỉ hè, trời nóng như thiêu như đốt. Học ư? Biến ngay lập tức! Đi chơi thể thao thì tắm mồ hôi. Lười lê cái thân già này đi mua sắm. Ngại nhắn tin chat chit, thỉnh thoảng cô độc một chút cũng rất tốt mà. Thế là ngồi ôm máy hết chơi game lại đọc manga, chán lại chuyển sang đọc sách, ngấy rồi thì vi vu youtube, cứ thế quay vòng …

Ah, dạo này ta còn hay đọc ngôn tình xuyên không nữa, người người đọc, cớ gì ta không đọc? Người người thấy soái ca là chảy nước miếng, thấy cảnh H là chảy máu mũi, ta cũng nước miếng, cũng máu mũi, nhưng… không phải vì ước ao được làm nữ chính mà vì ngưỡng mộ nam chính a… “Ước gì mình được như anh ấy” là câu cửa miệng của ta…

Vì vậy nên, ước mơ cả đời của ta không lớn cũng không nhỏ, “chỉ là” là kiếp sau sinh ra làm một đấng nam nhi, làm một soái ca họa thủy khiến thiên hạ điên đảo ngả nghiêng, khiến nữ nhân nhìn thấy theo thành đàn, khiến nam nhân nhìn thấy nhảy lầu tự vẫn. Làm một nam nhân triệu người mê, ngàn người ngưỡng mộ, nhưng không có người nào với cho được… Cả thời thanh xuân làm một độc thân nam tử khiến nữ tử khuê các ngày nhớ đêm mong, kết nghĩa hảo huynh đệ với một đống soái ca khác, cùng nhau ngao du sơn thủy, tiếu ngạo hồng trần. Có khi lập thành bang phái cũng nên, hắc hắc… Thỉnh thoảng gặp vài đứa nam hài xinh xắn trắng trẻo thì bát cóc mang về thu nhận làm đệ tử làm vốn dưỡng già a, hahaha…

Nhưng,

Ước mơ vẫn chỉ là ước mơ a…

—————————————

Tối một ngày đẹp trời nọ, sau khi trải qua gần 3 tháng làm sâu gạo, lão mẹ rốt cuộc đá ta ra khỏi nhà:

– Đi chạy bộ 10 km cho ta!!! Gần đây ta nhiều lúc không biết ngươi vốn là người giống heo hay heo giống người nữa! Biến!!!

Ta nhìn lại bản thân một lượt, hoàn hảo không tăng thêm 1 chút thịt nào.

– Mẹ nghĩ con là ai a? Con có bao giờ…

– Rầm!!! – Chưa kịp nói xong, ta chợt phát hiện ra một sự thật nho nhỏ: Ta đang nói chuyện với cái cửa gỗ bóng loáng nhà ta a! (_ _)”

Thở dài một cái… Ta tự hỏi:” Lão mẹ làm gì mà vội thế? Nhanh chóng đi đầu thai a?” Lại thở dài cái nữa, ta cũng nghi ngờ bản thân không phải người a, dù ta có ăn nhiều thế nào, ngủ nhiều ra sao, ta vẫn chỉ tăng cân đều đều theo tỷ lệ chiều cao bản thân, không tăng không sụt. Có lẽ ta sinh ra đã là một người hoàn hảo đến mức ông trời phải ghen tức nên mới cho ta số kiếp của một nàng…

– Ai, ông trời hảo nhỏ nhen a!!! – Ta ngửa mặt lên trời hét lớn cho bớt phẫn uất. Đột nhiên có một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời của ngày hè lúc 9h30′ tối như hũ nút.

Chắc là sắp mưa a, ta đang hí hửng định quay vào nhà, dù sao mưa thì ta chạy bộ thế nào được. Xoay nắm cửa, khóa a… Quay sang cửa sổ kính ngay cạnh:

– Trời mưa rồi a… – Ta tròn mắt, những gì đang định thốt ra cũng bị tắc nghẹn lại trong cổ họng bằng hết! Ta thấy lão cha cùng lão mẹ ta đang khóa môi cùng một chỗ a! Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!

Ta còn chưa hiểu trời trăng gì thì đã thấy hai bàn tay một lớn một nhỏ cùng kéo cửa sổ lên rồi chìa ra trước mặt ta. Bàn tay nhỏ cầm một cái ô to đùng. Bàn tay to cầm một xấp tiền kha khá. Còn phải nói đương nhiên là tay của song thân “yêu quí” của ta rồi, mà càng khiếp người hơn nữa là hai cái người đó vẫn còn thản nhiên tiếp tục trò hôn nhẹ, đến liếc mắt nhìn ta cũng không thèm. Ta lập tức một đầu đầy hắc tuyến, tức giận giật lấy hai thứ kia. Dù sao thì … người ta cho mình tiền … ngu gì mà không nhận … hắc hắc

Tốt bụng đóng cửa sổ lại cho đôi uyên ương, ta nghi hoặc nhẩm lại trong đầu …

Đột nhiên, một bóng đèn vụt sáng trưng trong đầu! Hahaha… Ngày này 17 năm trước là ngày lão cha cưới lão mẹ về nhà a! Thế mà lão mẹ còn bày đặt này nọ, heo với chả người, nói thẳng có phải êm không. Ai, đành đội mưa chạy đi đâu đó cho hai người có không gian riêng tư a… Sao mình tốt thế không biết, hơ hơ…

Còn đang bận tự kỷ một mình, bỗng nhiên …

– Bụp!!!!

Ta cảm giác nhu bị hút vào cái gì đó rồi bị thẳng tay vứt ra chỗ khác. Loạng chọang mấy bước rốt cuộc cũng đứng vững, ai da, không hiểu thèng hâm nào tự dưng đi trồng cột điện giữa đường để bổn cô nương đụng phải! Đau đớn xoa xoa cái trán, lắc lắc cái đầu cho bay bớt chim cò, ta từ từ mở mắt. Ôi trời! Đây hoàn toàn không phải là cột điện a! Mà là … một tên mặc áo choàng trùm cả đầu kín mít đen thui một khối nha! Trời nóng như vậy mà không thấy ngốt? Người làm bằng xương thịt mà cứng bằng cái cột điện? Mình đồng da sắt như ta mà còn muốn u một cục lớn trên đầu, đúng là không phải người mà! Đợi chút? Không phải người?

– Ê này! Ngươi … có phải người không? – Nói xong ta chỉ muốn ngay lập tức đập cho mình một cái, hỏi gì mà … Thế thì ai mà trả lời được(_ _)”

– …

Im lặng, quả nhiên bị ta chọc cho tức điên lên rồi, phải nhanh chóng chuồn đi mới được. Dù rằng, ta không sợ gì hắn, ta cũng đâu phải dạng liễu yếu đào tơ ai muốn khi dễ cũng được đâu, nhưng mà, tránh voi chẳng xấu mặt nào, hắn hầm hố như vậy, dù ta ta có thắng, cũng thâm tím mặt mày, bầm dập tứ chi là nhẹ. Vì vậy, ta cụp đuôi, cong chân chuẩn bị chạy, dù sao, sắp mưa rồi, phải nhanh tìm chỗ trú a, không ướt như chuột lột thì còn đâu phong với chả thái!

Đang co giò chạy như điên, ta lại chợt nhận ra một bất ngờ thú vị, chân ta đang chạy tít mù mà người ta vẫn cứ ỳ ra một chỗ không tiến lên là sao a? Chả nhẽ mình đã tập thành công “Moon Walk” trong truyền thuyết của Michael Jackson??? Ơ, hình như không phải a, chân ta chính xác là đang quờ quạng trong không khí a… Theo linh cảm, ngoái đầu lại, ta thấy “cột điện” đang túm áo ta lên, làm người ta thăng bằng trong khoảng không. Ta bắt đầu nổi nóng:

– Này! Nước sông không phạm nước giếng! Ta xin lỗi vì đã đụng vào người ngươi, được chưa? Thả ta ra ngay lập tức!

Quả nhiên, hắn thả ta ra. Biết điều đó, ta tiếp tục chạy. Chưa được ba bước, “cột điện” đã lại chắn lù lù trước mặt ta. Đúng là một đống đen thù lù ngứa mắt mà!!!! Ta nhịn, nhịn, nhịn!!!

– Còn chuyện gì nữa? Ta không có mang tiền mà bồi thường ngươi! – Ta nói dối đã trở thành cao thủ, thậm chí có lúc cũng không hề để ý là mình đang nói láo nữa, hắc hắc… – Mà người phải bồi thường là ngươi mới đúng, trán ta sắp u một cục to như cái bánh bao rồi nè – Hắn vẫn một bộ lạnh lùng im lặng làm ta bực mình hơn nữa, máu du côn cuộn trào trong huyết mạch khắp cơ thể.

– …

– Bộ ngươi câm hả? – Hắn vẫn im lặng, như thừa nhận, như cam chịu… Ta dịu hẳn xuống, lòng thương tiếc trào lên, ta trách lầm hắn a. Nhìn lại thấy cái khối đen đen này lù lù một đống như vậy, lầm lì như vậy, cũng có chút đáng yêu… Tay ta không tự chủ mà vươn lên vuốt vuốt đầu hắn (tuy rằng qua mũ trùm đầu), thức sự giống điệu bộ vuốt con chó nhỏ lạc đường đáng thương – Haizzzz… Khổ thân! Ta biết ngôn ngữ ký hiệu cho người câm đấy! Nếu ngươi có gì uất ức cứ khóc to lên, nói cho ta biết ta sẽ tìm cho ngươi một cái công đạo. Nào, nói đi!

Hắn ngước mặt lên nhìn ta. Ta suýt ngất luôn, nguyên lai hắn còn bịt mặt a! Đôi mắt đen u tối như nền trời trên cao nhìn ta thật sâu, sau đó lạnh lùng phun ra ba chữ như bổ củi:

– Ta không câm.

– Ừ tốt! Sao nữa? – Tạm thời não ta còn chưa hoạt động bình thường, đến lúc ta hiểu ra hắn vừa nói được thì …

– Ta sẽ đưa ngươi đến một nơi bất kì. Ngươi có yêu cầu cụ thể nào không?

Ta trợn mắt nhìn hắn. Sao những ngày trời mưa mọi người hay có những ý nghĩ quái quỷ như vậy chứ!

– Ngươi sẽ thành toàn cho ta, dù ta có muốn lên sao Hỏa? – ta nhướn mày khiêu khích

– … – Hắn nhìn ta. Nhìn, lại nhìn, rồi lại nhìn, đến nỗi ta cảm giác mình thật sự là người sao Hỏa đang tung tăng tắm cát trên sao Hỏa thì ta không đỡ nổi nữa. Quay mặt đi chỗ khác cho giảm bớt áp lực, ta nghĩ nghĩ: mình cái gì cũng tốt, nhưng không bao giờ là tốt nhất, bảo mình chăm lên thì đơn giản là không có cửa đi, vậy thì… hắc hắc… xem ngươi tính sao đồ cột điện kia …

– Ngươi chỉ cần đưa ta đến nơi nào ta lười như bây giờ và còn hơn thế nữa mà ta đã, vẫn và sẽ luôn là thiên hạ đệ nhất là được! – Ta nhe răng trắng bóng cười hết sức nham hiểm. Xem ngươi đưa ta đi được đâu? Ta hảo mong chờ nha!

Không ngờ, hắn chẳng nói chẳng rằng, lại túm lấy ta lần nữa, nhấc ta nhẹ như nhấc con gà.

– Ê! Ta không phải con gà! Này! Ngươi! Ngươi nghĩ ta là ai chứ? – ta hậm hực

– Ngươi là ai? – Hắn vứt cho ta một câu

– Ta… ta chính là thiên hạ đệ nhị! – thiên hạ đệ nhất thì không phải đi, đệ tam thì chắc chắn không, vậy đương nhiên là đệ nhị rồi! Cái danh này ta yêu không được, ghét không xong, vứt không nỡ, cải thiện thì không làm nổi, chính là dai nhách, tiến thoái lưỡng nan a… Ta thở dài, đuôi mắt vô tình thấy dư quang hai con mắt của “cột điện” hơi hơi cong lên thành hình vòng cung châm biếm. ta dường như nghe thấy hắn hét vào mặt ta: ” Uy dữ a! Ta sợ rồi nha!” Cái “cột điện” này, ta ghét, ta ghét, ta ghét!

Định thần lại một chút, ta phát hiện mình đang bay, đúng, chính xác là đang bay! Ôi. ta đang bay! Nhưng ta cũng không có tâm tình mà dang hai tay, nhắm mắt hưởng thụ gió lạnh mơn man như trong mấy giấc mơ ngu ngốc hồi còn bé của ta. Ta thực sự, lần đầu tiên trong đời, sợ…

Có một ngày kia ta đọc được ở đâu đó, bạn nghĩ chết như thế nào là khó nhìn nhât? Ta cười khẩy, chết trôi a! Trương phềnh lên kinh không gì bằng. Nhưng đáp án là chết bẹp a!!! Chính là rơi từ trên cao xuống, bét hết, tất cả chan hòa, cái đống đó, nói dễ nghe là ” Cát bụi lại về với cát bụi…”, còn nói khó nghe là một bãi đỏ đỏ trắng trắng không phân biệt lục phủ ngũ tạng hay não niếc gì a! Ta không muốn trở thành xấu xí như vậy! Ôi! Còn giấc mơ đời ta!

– Này! Ta thực sự rất rất xin lỗi ngươi, được không? Ta có mang theo một chút tiền, ngươi cầm hết đi mà bồi bổ đi! Không nhiều nhưng cũng không ít đâu! – Ta bắt đầu chiến lước 1: Gạ Gẫm.

– …

Một mảnh im lặng. Hừ, ta tiếp tục dũ dỗ:

– Nhà ta giàu thứ hai thành phố, mở bệnh viện lớn thứ hai thành phố! Ngươi muốn nằm viện hai năm cũng không ai dám xin ngươi một cắc, ta sẽ ngày ngày mua hoa đến thăm hỏi, gọt hoa quả cho ngươi ăn. Thế nào? – Dù gì ta cũng là đệ nhị mỹ nữ nha, được mỹ nữ hầu hạ là ước ao của mọi đại nam nhân, chưa kể vinh hạnh đó chưa nói đến song thân, có khi ta đãi ngộ với bản thân còn không tốt bằng. Vậy tại sao ta lại đối hắn tốt như vậy? Đương nhiên là hứa suông rồi! Bảo toàn mạng nhỏ là trọng yếu! Bảo toàn dung nhan là trên hết!!! Sau này nghĩ lại đúng là lúc đấy ta có vấn đề thật, hắn cần nằm viện mà xách ta nhẹ nhàng như vậy?

Vẫn là khoảng không đen kịt im ắng đối mặt ta. Hừm, ngươi được lắm, ta sử dụng chiến lược thứ 2: Năn nỉ ỉ ôi…

– Ngươi thả ta giùm đi mà! Năn nỉ ngươi đấy! – Ta nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo choàng hắn khẽ lắc lư, giọng nói nũng nịu, vẻ mặt hết sức lừa tình: mắt tràn ngập hơi nước mỏng manh, hai má phiếm hồng đầy ủy khuất, hơi chu chu cái môi nhỏ hồng phấn đáng yêu… Nũng nịu như vậy, cầu xin như vậy mà hắn vẫn lạnh lùng thản nhiên, đến nỗi ta cũng phát ớn với bản thân mình chẳng thèm nói nữa. Đang định chuyển sang chiến lước thứ 3, đột nhiên, ta bất ngờ phát hiện:

– Ngươi mua cái mô tơ mini nào hay vậy, vừa nhỏ nhắn gọn gàng chạy êm ru lại khoẻ như vây, nâng hai người bay nhẹ như không? – Ta vừa hỏi hắn vừa ngó trái ngó phải tìm dấu vết cái mô tơ thần bí nọ.

Hắn nhìn ta, nghi hoặc trong đáy mắt, buột miệng hỏi:

– Mô tơ là cái gì?

– Ôi trời! Đừng bảo ta là người dùng khinh công nha!?! Hay ngươi là người ngoài hành tinh? Ngươi thật sự… thật sự… không phải người? – Ta kinh hoàng! Ta hãi hùng! Ta thảng thốt!

Còn hắn hình như sau tràng câu hỏi của ta đã hết hẳn hứng thú với cái mô tơ vô tội nọ, quăng ta vèo một cái xuống đất!!!

Thực ra chỉ là hắn thả tay ra mà thôi, cơ bản là hắn hoàn toàn xách ta như một món đồ, mà ta cũng ngu ngốc không bám vào hắn, thế là rơi, như tiên nữ hạ phàm, như… cục đá cắm thẳng mặt xuống đất mà phóng tới!!! Để tránh khỏi tai họa ngã chổng bốn vó lên trời thẳng cẳng, ta cuộn người lại lăn liền hai vòng trên mặt đất vô cùng ngoạn mục đẹp mắt. Khóa học phản xạ giảm chấn thương của ta không ngờ cũng có ngày đáng tiền như vậy a!

Rốt cuộc, ta phẫn nộ đứng dậy, vừa phủi bụi quần áo, chỉnh lại dây buộc tóc vừa chỉ thẳng vào mặt “cột điện” mà mắng:

– Ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc! Ta bị hủy dung ngươi mới vừa lòng sao? Ta làm gì ngươi chưa, ta đắc tội ngươi hồi nào? Đúng là đồ không có nhân tính! – Không phải ta không nhớ rõ vụ va cham lúc trước, chỉ là ta u đầu váng óc mà hắn thì cứng như cột điện, căn bản như con kiến đụng trúng củ khoai, hắn chẳng sứt mẻ gì, vậy nên … coi như không có, chưa có chuyện gì xảy ra! Lúc đó ta hoàn toàn không hề nghĩ đến trước đó còn mời hắn vào nằm viện. (_ _)”

– Ta vốn không phải người, tự nhiên sẽ không có nhân tính

Tức lộn ruột, ta lại nhướn mày:

– Vậy sao? Thế ngươi là cái gì a?

– Ta là thượng thần chuyên đi trừng phạt phàm nhân.

Tiếng hắn trong trẻo rõ ràng, lạnh lùng vang vọng trong óc ta: “trừng phạt”, “trừng phạt”, “trừng… Lần này ta mới bắt đầu hơi hơi tin hắn, da đầu một trận mồ hôi lạnh, ta cố giữ vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên hỏi:

– Vậy a? Vậy, ngươi … đến trừng phạt ai?

– Ngươi

– Tại sao? – Ta ai oán

– Vì ngươi dám nói xấu ông trời! Dám bảo Người nhỏ nhen!

Ta thất kinh. Đúng là ta có nói như vậy. Nhưng … một ngày có bao nhiêu người nói ông trời thế này thế kia hoài, có sao đâu? Vậy tại sao, ta chỉ bão lão nhỏ nhen một chút, lão liền phái cả thượng thần đến bắt ta? Tại sao? Tại sao? Tại sao?

– Tại sao? – Ta không hề biết trong lúc tẩu hỏa nhập ma, ta đã buột miệng nói ra những gì đang quanh quẩn trong đầu

– Ngươi bảo ngươi là ai?

– Hả? Ta a? – Đầu ta đang đơ đơ, máu lên não hơi chậm – Ta đương nhiên là thiên hạ đệ nhị! – Ta buột miệng nói theo tiềm thức

– Ngươi thấy mình có bình thường không?

– Ta đương nhiên là… – Ta chợt nhớ ra, hình như cũng không có bình thường lắm, nhưng mà … thôi cứ nói thế xem sao… – cũng không giống người thường lắm, nhưng cũng không quá khác người mà! Chí ít ta không bị điên nha, chỉ hơi … ưhm … tâm thần phân liệt chút thôi …

– Người bình thường nói gì ông trời sẽ không quan tâm, nhưng ngươi vốn sinh ra đã khác người thường. Vì vậy, Người mới nghe thấy ngươi nói, không may cho ngươi, lão bà của Người cũng vừa sạc cho Người một trận 200 năm liền về vụ Người không mua cho nàng thứ gì đó của Thái Bạch Kim Tinh, rốt cuộc đá Người ra khỏi nhà và kêu Người là đồ bủn xỉn, nhỏ nhen, tằn tiện, chi li, … Ngươi có thể tưởng tượng nốt phần còn lại … – Hắn cười, dù qua một lớp vải đen kịt dày sụ, ta dám chắc đấy, một nụ cười vô cùng biến thái!!!

Vuốt mồ hôi lạnh trên trán, ta nhỏ nhẹ thăm dò:

– Vậy, Ngài phạt ta cái gì a?

– Đưa ngươi đến đây và ngươi sẽ không bao giờ trở về nữa.

– Ở đây có quái vật ăn thịt người rất rùng rợn đúng không? Như là quái vật sông Hàn chẳng hạn? Hay là một vùng nhiễm phóng xạ toàn nhện khổng lồ? Hay là động Xà tinh? Ta không biết đâu… – Ta rơm rớm nước mắt nghĩ đến tương lai vô cùng “sán lạn”…

– Đây cũng là đất người ở. Dù sao thì Người cũng chỉ quản lý những vùng đất có người ở thôi. Người rất nhân từ, không để ngươi chết thần không biết quỷ không hay lãng nhách như vậy đâu mà sợ.

Ta có cảm giác tên thần này đang vuốt mông ngựa ngay trước mặt ta!!! Xấu xa mà! Có thể ngay lúc này, ông trời đang nghe chúng ta nói chuyện a… Vậy thì … hắc hắc

– Ngươi đưa ta về được không? Ta sẽ cầu nguyện hằng ngày, ăn chay cả năm, thanh tịnh tâm hồn, lên núi ẩn cư, hiến toàn bộ gia tài cho trẻ em nghèo, tha cho ta, lân này thôi, được chứ? Song thân của ta sẽ nhớ ta đến phát sốt mất! – Nói xong còn nhéo đùi mình nặn ra hai hàng nước mắt long lanh trong suốt, hoàn toàn là một bộ dáng điềm đạm nhu nhược khiến người người nhìn thấy đều phải thương tiếc

– Họ sẽ không nhớ ngươi

– Cái gì? Ngươi… ngươi dám xóa ký ức của họ về ta? Ngươi dám!?! Ngươi… – Nước mắt bị khóa vòi ngay lập tức, ta nổi giận thực sự rồi! Dù sao cũng chết, ta sẽ liều mạng với ngươi! Đồ thần tiên thối! Ông trời thúi hoắc! Hãy xem ta đây!

– Không, ta không cần làm. Vì… – hắn ngắt lời ta rồi lại bỏ lửng, nhìn ta cười hết sức đểu giả

– Vì sao??? – Ta gào

– Vậy ngươi nghĩ mình có phải … e hèm … người không? – Hắn tự nhiên hỏi ta một câu không liên quan

– Ta dĩ nhiên là… – Hắn nhìn ta chòng chọc, hai con ngươi sâu thẳm như muốn hút ta vào sâu trong nó, như thăm dò, như nghi hoặc, như thể ta thật sự … không phải người. Hắn làm ta cũng có chút suy nghĩ, đúng là ta có chút khỏe so với con gái, có chút thông minh, có chút xinh đẹp, có chút giàu, có chút tài năng mọi mặt… Hoàn hảo như vậy, đương nhiên không phải người! Nếu không phải thần đồng 1 tỷ năm có một thì là người ngoài hành tinh a! Biết đâu đấy cha mẹ ta vứt ta ở Trái Đất rồi biến luôn thì sao, ta xem chừng họ cũng giống song thân của ta bây giờ a, ta hay nghi ngờ mình có phải con gái họ không nữa… Ai, dù sao ở đây cũng không có ai khác đi?

– Ưhm thì có chút chút không phải người … – Ta lén lút liếc nhìn xung quanh

– Vì thế, nếu một ngày kia ngươi mất tích, họ sẽ nhún vai và nói: “Chắc nó lên sao Hỏa du lịch rồi! Dăm bữa nửa tháng là về ấy mà!”

Ta định phản bác, nhưng nghĩ lại, có thể họ còn nói thêm thế này: “Mà không về nữa thì càng tốt! Chúng ta có không gian riêng! Đời này ta chỉ cần nàng/ chàng là đủ rồi!”

Ta ói…

– Nhưng không có tiền thì tính sao a? Ngươi chả nói Người sẽ không để ta chết mà? – Ta chỉ ra, hy vọng vin vào cớ này mà được trở về

– Ngươi sờ túi mình xem.

Ta móc tay vào túi, thay vì xấp tiền lão cha ta đưa là một xấp ngân phiếu. Ta ngất!!!

– Ngươi đưa ta đến cổ đại? Ta … ta … xuyên không???

– Ngươi sẽ không chết đói

– Ta biết rồi! Nhưng cùng là chỗ người ở, vậy sao không đưa ta đến Hawaii?

Hắn im lặng, hình như hắn không đỡ nổi ta nữa. ta vội vàng che miệng:

– Ai da, nói nhiều a, nói nhiều a! Cái miệng có lỗi thật là lớn! Ta xin lỗi a, các hạ đừng trách tại hạ nha!

Hắn liếc ta cái nữa, có chán nản, có khinh thường, có tìm tòi, có nghi hoặc rồi hắn cứ thế mà xoay người, chuẩn bị đằng vân bay đi. Ai da, thì ra không phải hắn dùng khinh công a, nhưng nói hắn ngoài hành tinh cũng không ngoa nha… Đang nghĩ vậy, ta đột nhiên nhớ ra:

– Ở đây ta sẽ luôn là thiên hạ đệ nhất phải không? Ngươi hứa vậy mà!

– Ở đây, dù ngươi có chăm chỉ cỡ nào, căn bản là không cần thiết, vì ngươi sẽ luôn là thiên hạ đệ … tam … HAHAHAHAHAHA – Tên thần biến thái rốt cuộc cũng lộ bản chất của mình, cười rung cả người, ra chiều hết sức thỏa mãn với kiệt tác trả thù của mình

Ta tái mặt:

– Ta mới không cần! Ngươi nói lời không giữ lời, ta sẽ mách ông trời hảo xử phạt ngươi! Biết điều thì ngươi đưa ta về ngay lập tức, ta còn giấu giếm cho! – Ta uy hiếp hắn

– Ngươi hút mất 500 năm linh lực của ta, đương nhiên ta phải trừng trị ngươi

– Làm gì có chuyện đó!!! Ta không tin! Ngươi nói láo!

– Ngươi vốn đâu phải người, gì cũng có thể a…

Ta tức hộc máu, biết vậy không nói thế, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ nhiều như vậy, ta vẫn chưa từ bỏ, đây là cơ hội cuối cùng để trở về của ta a

– 500 năm với ngươi chỉ bằng 5 ngày của bọn ta. Cớ gì ngươi keo kiệt như vậy?

Hắn im lặng. Hahaha, đuối lý rồi chứ gì!!!

– Ta không biết, ta mặc kệ ngươi! – Nói xong hắn phất tay áo một cái, khói lờ mờ vũ động, ta nheo mắt nhìn, trong lòng nghi hoặc: “Thần tiên cũng dùng ám khí? Lợi hại khiếp a!” – Ta châm biếm. Khói tan, ta mở to mắt, hắn đã biến mất tăm, không ngoài dự đoán a…

Thở dài, ta nhìn xung quanh, không đến nỗi khỉ ho cò gáy nhưng cũng là đồng không mông quạnh, hoa cỏ cao đến đầu gối rạp đi theo từng đợt gió thoảng qua, mộc mạc xao động lòng người. Hít căng phổi luồng không khí trong lành mang hơi thở sương sớm, tâm hồn đã bình yên trở lại, ta ngước mắt nhìn bầu trời. Một mảnh hồng rực chói lọi, huy hoàng, từng đụn mây nhỏ đuổi theo nhau trôi về phía chân trời. Ai, ngày mới lại lên rồi…

Thở dài, ngồi xuống giữa thiên nhiên mênh mông một mảnh…

Xuyên không ư? Rốt cuộc là phúc hay họa đây? Dù sao, ta cũng rất nhớ song thân của ta, còn bạn bè thầy cô, bao nhiêu người ta quen biết, cả đội ngũ fan club cuồng nhiệt của ta nữa. Ôi, ta muốn trở về! Thực sự… muốn trở về… Nhưng… nếu được lựa chọn, ta có quay về thật không? Quay về vốn là một việc làm đúng đắn, trở về với nơi mình thân thuộc luôn là một giải pháp an toàn. Nhưng … đó có phải là nơi ta thuộc về? Ta hiểu bản thân mình vốn không lười đến như vậy, chỉ là … cuộc sống hằng ngày tuy cũng có lúc thú vị, nhưng một phút nọ, đứng lại giữa dòng người hối hả, ta chợt nghĩ, rốt cuộc mình vì sao cứ phải sống, sống vì cái gì a? Ngày ngày trôi qua, cuộc sống mòn mỏi rồi sẽ trôi về đâu, không ai hay, nhưng họ vẫn tiếp tục tiến bước, rốt cuộc vì cái gì, có ai từng nghĩ đến? Ta biết mình muốn gì, một cuộc sống không quá mức êm đềm, một chút sóng gió sẽ mang đến nhiều điều, vui sướng hay bi ai, ta không biết, nhưng ta dám chắc mình sẽ chấp nhận đánh đổi, ít nhất ta có thể sẽ hiểu rõ hơn mình đang sống vì cái gì. Có thể đây là ông trời ưu ái ta… Nếu không có kiếp sau, ước mơ của ta tính sao bây giờ? Chi bằng sống cho hiện tại, làm một thân nam nhi tung hoành thiên hạ chốn này, khiến cho đại danh nam bắc không ai không biết tiếng, âu cũng không phải là một tương lai xám xịt lắm… Nếu một ngày kia, ta thực sự được quay về, có thể ta sẽ không chút nuối tiếc mà dứt áo ra đi, cũng có thể ta sẽ ở lại đây, vĩnh viễn, nhưng đó là chuyện của xa lắc a…

Dù đây là thực hay mộng, ta sẽ sống hết mình, vì chính mình, không hối tiếc, không quay đầu, ta hứa với ông đó, ông trời của ta a…

About Quyết Đông Phong

1 sinh vật tôn sùng tự do...

Có một phản hồi »

  1. Thanh Nhi nói:

    ha ha nàng là yêu tự do ah`

  2. Zen_ghost nói:

    Truyên hoàn ckưa:-(

  3. sakiandshira nói:

    bạn viết rất là hài đó.

  4. Bảo Bình Thần Kinh nói:

    truyện này có vẻ hay a~~~ :3, ta thích mấy nữ chính lười giống ta *mặt bỉ*

  5. Thanks ^^~
    Nữ 9 thật khó đỡ :]]
    Chắc cũng 90% là ng ngoai hành tinh :]]

Bình luận về bài viết này